Nhiều người giàu tại Mỹ rơi vào vòng xoáy tài chính không lối thoát chỉ vì cố né tránh tiếp xúc với người nghèo. Liệu “xa xỉ là tránh xa người nghèo” có phải là sự thật?
Liệu xa xỉ là tránh xa người nghèo có phải là một sự thật không ai muốn thừa nhận? Tại Mỹ, nơi khoảng cách giàu – nghèo ngày càng lớn, việc sống xa hoa không chỉ là thể hiện đẳng cấp, mà còn là cách để nhiều người tự tách mình khỏi sự hiện diện của tầng lớp thu nhập thấp. Nhưng cái giá phải trả cho điều đó có đáng không?
Mỗi vài tháng lại có một bài báo lan truyền về những triệu phú than vãn rằng họ “sống như người nghèo” dù thu nhập hàng trăm ngàn đô mỗi năm. Nghe có vẻ nực cười, nhưng thực tế đó là kết quả của một chuỗi lựa chọn tài chính mà chính họ tạo ra.
Người giàu cũng có thể rơi vào cảnh “sống tháng nào hết tháng đó”, nhưng phần lớn lý do là do chi tiêu vượt mức và lối sống dựa trên tiêu chuẩn xã hội, không phải vì họ thực sự không đủ sống.
Nhiều người giàu không phát triển được bản sắc cá nhân hay cảm giác viên mãn ngoài việc tiêu tiền. Mỗi lần thu nhập tăng, họ lại nâng mức sống – mua thêm xe, nâng cấp nhà, dùng hàng hiệu,… Điều này tạo ra một vòng xoáy vô tận khiến họ không bao giờ cảm thấy “đủ”.
Điều đáng lo ngại hơn là định nghĩa về sự xa xỉ tại Mỹ hiện nay đang gắn liền với việc loại bỏ người nghèo ra khỏi cuộc sống hàng ngày:
Tất cả đều phản ánh một sự thật đáng sợ: “Xa xỉ nhất” ở Mỹ không phải là món đồ bạn mua, mà là khả năng sống tách biệt khỏi người nghèo.
Hệ quả là nhiều người kiếm nửa triệu đô mỗi năm vẫn chật vật vì phải duy trì lối sống cô lập này. Các khoản chi hàng tháng cho trường tư, xe sang, khu dân cư an ninh, kỳ nghỉ độc quyền,… dễ dàng “ngốn” hết thu nhập. Và khi gặp biến cố (bệnh tật, mất việc), hệ thống này sụp đổ rất nhanh.
Những người này không hề “bị nghèo”, họ tự đẩy mình vào thế bấp bênh vì cố né tránh thực tại.
Chúng ta có thể cảm thông với những ai gặp khó khăn vì lý do khách quan – như bệnh tật, tai nạn, mất việc. Nhưng thật khó cảm thông khi ai đó kiếm hàng trăm ngàn đô mà vẫn kêu nghèo chỉ vì lối sống xa xỉ tự chọn.
Nếu chúng ta thực sự muốn sống đủ đầy và an toàn tài chính, điều đầu tiên cần học là chấp nhận rằng sự hiện diện của người nghèo không làm chúng ta “nghèo” đi. Và việc chi tiêu thông minh không nằm ở số tiền bạn có, mà ở cách bạn sử dụng nó.
Xa xỉ không xấu, nhưng nếu nó được xây dựng dựa trên sự tách biệt và ám ảnh với người nghèo thì chính chúng ta mới đang đánh mất sự tự do. Hãy sống tỉnh táo, đừng để bị cuốn vào cuộc đua vô hình chỉ để “tránh xa ai đó” mà quên mất chính mình.
Bài viết này là lời nhắc rằng: lựa chọn tài chính thông minh không phải lúc nào cũng hào nhoáng, nhưng luôn bền vững.