Một cái Tết xa quê hương với những pháo hoa rực rỡ ở Mỹ nhưng trong lòng người Việt xa xứ vẫn vang vọng nỗi nhớ tiếng trống múa lân và không khí sum vầy ngày Tết quê nhà.
Mỗi dịp Tết Nguyên Đán đến gần, người Việt xa xứ lại thấy trong lòng mình dâng lên những cảm xúc khó tả. Dù đã quen với cuộc sống hiện đại nơi nước Mỹ, nơi có pháo hoa hoành tráng, những buổi lễ hội cộng đồng rộn ràng, thì trong sâu thẳm tâm hồn vẫn còn đó một khoảng trống – khoảng trống mang tên quê hương, nơi có tiếng trống múa lân, tiếng pháo tép lách tách, mùi bánh chưng, bánh tét lan tỏa khắp ngõ nhỏ.
Tuổi thơ của tôi ở Việt Nam gắn liền với những ngày Tết náo nhiệt. Trước Tết, cả nhà quây quần gói bánh chưng, mẹ tỉ mỉ chọn từng lá dong, cha chẻ từng sợi lạt, còn tôi và anh chị thì háo hức ngồi bên nồi bánh chờ đến sáng. Đêm giao thừa, cả xóm rộn ràng tiếng pháo, sáng mồng Một thì tiếng trống múa lân vang vọng từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Trẻ con chạy theo đoàn múa lân, vừa reo hò vừa nhận những bao lì xì đỏ thắm. Những hình ảnh ấy in đậm trong trí nhớ, để rồi khi lớn lên, sang một đất nước xa xôi, tôi mới thấy mình nhớ đến nhường nào.
Lần đầu đón Tết ở Mỹ, tôi đi xem pháo hoa ở thành phố. Đúng là pháo hoa rất đẹp, rực rỡ, kéo dài hàng chục phút, ánh sáng đủ màu nhuộm cả bầu trời. Nhưng giữa tiếng reo hò của người bản xứ, tôi thấy lòng mình chùng xuống. Tôi nhớ tiếng trống múa lân rộn rã, nhớ cảm giác run lên theo từng nhịp trống dồn dập, nhớ những điệu múa đầy sức sống mang ý nghĩa cầu may, xua đuổi tà khí. Ở đây, dù có pháo hoa, có tiệc tùng, nhưng dường như thiếu đi một phần linh hồn mà tôi từng biết.
Không phải ai xa quê cũng có gia đình lớn ở bên cạnh. Nhiều người sống một mình, hoặc chỉ có vài người bạn đồng hương. Ngày Tết, khi người Mỹ vẫn đi làm bình thường, khi đường phố không hề mang sắc Tết như ở Việt Nam, nỗi cô đơn lại nhân lên gấp bội. Có lần, tôi ngồi trong căn hộ nhỏ ở Houston, bật nhạc Xuân, mở điện thoại gọi về cho gia đình. Đầu dây bên kia, cả nhà đang tụ họp, tiếng cười nói rộn rã. Tôi vừa hạnh phúc khi được nghe tiếng người thân, vừa nghẹn ngào khi không thể ở gần họ.
Điều may mắn là ở Mỹ có nhiều cộng đồng người Việt lớn, đặc biệt ở California, Texas, hoặc Virginia. Những hội chợ Tết, những buổi lễ chùa đầu năm, những đoàn múa lân tự tổ chức bởi cộng đồng đã giúp người xa quê tìm lại phần nào hương vị Tết. Tôi từng tham gia hội chợ Tết ở quận Cam, nơi hàng quán bày bán bánh chưng, bánh tét, mứt gừng, mứt dừa. Đặc biệt, tôi được nghe tiếng trống múa lân vang lên giữa đất Mỹ, dẫu không đông vui như ở quê, nhưng cũng khiến lòng mình rưng rưng.
Sự khác biệt này đôi khi khiến người Việt xa xứ cảm thấy hụt hẫng, nhưng cũng từ đó mà trân trọng hơn những ký ức về quê hương.
Dù nhớ quê da diết, tôi nhận ra rằng Tết xa quê cũng dạy tôi nhiều điều. Nó nhắc tôi trân trọng gia đình hơn, biết giữ gìn phong tục hơn, và tìm cách truyền lại cho thế hệ sau. Tôi quen vài gia đình Việt ở Mỹ, họ dạy con nói tiếng Việt, giải thích cho con về ý nghĩa bánh chưng, múa lân, cúng ông bà. Những đứa trẻ ấy, dù sinh ra ở Mỹ, vẫn được kết nối với gốc rễ quê hương. Điều đó khiến tôi cảm thấy ấm lòng.
Người xa quê không chỉ trông chờ vào cộng đồng. Mỗi gia đình tự tạo cho mình không khí Tết bằng cách trang trí nhà cửa, nấu món ăn truyền thống, mặc áo dài chụp hình, gọi điện chúc Tết người thân. Bản thân tôi, năm nào cũng cố gói bánh chưng, dù chỉ vài cái, như một cách giữ kết nối với tuổi thơ. Bạn bè tôi thì mua pháo giấy, đốt cho vui, để gợi nhớ âm thanh quen thuộc.
Sau nhiều năm, tôi rút ra bài học rằng: Tết không chỉ là nơi chốn, mà còn là sự kết nối giữa con người. Dù ở Mỹ hay ở Việt Nam, Tết vẫn là dịp để chúng ta nghĩ về gia đình, nghĩ về cội nguồn. Nỗi nhớ có thể khiến tim đau, nhưng cũng chính nỗi nhớ ấy giữ cho chúng ta không quên mình là ai, đến từ đâu.
Tết ở xứ người, tôi vẫn ra xem pháo hoa, vẫn cười chúc mừng năm mới với bạn bè bản xứ. Nhưng trong lòng, tiếng trống múa lân quê nhà vẫn vang vọng. Đó là âm thanh của tuổi thơ, của quê hương, của tình thân không gì thay thế được. Và tôi tin rằng, dù đi đâu, người Việt xa xứ cũng sẽ luôn mang theo tiếng trống ấy trong tim – như một phần không thể mất của bản sắc dân tộc.