Tên tiếng Việt của mình đôi khi trở thành "nỗi ám ảnh" khi sống ở Houston. Chia sẻ những câu chuyện dở khóc dở cười và cách mình vượt qua.
Khi mới sang Houston, một trong những điều khiến mình khá "đau đầu" là việc mọi người phát âm tên mình. Tên tiếng Việt của mình không quá khó, nhưng với người Mỹ, nó cứ thành ra những âm thanh lạ lùng. Có khi là "Vi", "Thờ", "T", nghe mà dở khóc dở cười. Nhiều lúc, mình cứ phải lặp đi lặp lại tên mình cả chục lần, hoặc phải đánh vần từng chữ một, mà họ vẫn không tài nào phát âm đúng được.
Ban đầu, mình cũng thấy hơi tủi thân, thậm chí là ngại mỗi khi phải giới thiệu tên. Cảm giác như tên của mình không được tôn trọng, hoặc mình đang làm phiền người khác vậy. Có lúc, mình còn nghĩ hay là đổi một cái tên tiếng Anh cho dễ gọi. Nhưng rồi, mình lại tự nhủ, đây là tên ba mẹ đặt cho, là một phần của mình, sao lại phải thay đổi chỉ vì người khác không gọi được?
Thế là, mình quyết định biến "nỗi ám ảnh" này thành một câu chuyện vui. Mỗi khi có ai đó phát âm sai tên mình, mình sẽ cười và giải thích cho họ một cách kiên nhẫn. Hoặc đôi khi, mình sẽ tự giới thiệu một cách hài hước: "Tên tôi là [Tên của bạn], nghe hơi khó phát âm một chút, nhưng bạn có thể gọi tôi là [biệt danh dễ gọi] nếu muốn." Dần dần, mình thấy mọi người cũng dễ chịu hơn, và bản thân mình cũng không còn cảm thấy áp lực nữa.
Tên gọi là một phần của bản sắc. Dù ở Houston hay bất cứ đâu, việc giữ gìn và tự hào về tên của mình cũng là một cách để mình khẳng định mình là ai, và mình đến từ đâu. Đừng để nỗi sợ bị phát âm sai làm bạn mất đi sự tự tin nhé!