Hành trình đầy cảm xúc của một người Việt xa xứ khi tìm thấy người bạn Mỹ đầu tiên – khoảnh khắc nhận ra rằng nơi đất khách không hề cô độc như tưởng tượng.
Khi mới đặt chân đến Mỹ, tôi mang theo nhiều kỳ vọng, nhưng cũng không ít lo lắng. Thành phố rộng lớn, ngôn ngữ khác biệt, nhịp sống nhanh đến mức khiến tôi nhiều lần hoang mang. Tôi từng nghĩ mình sẽ phải đơn độc trong một thời gian dài, nhất là khi chưa quen ai, chưa có mối quan hệ nào ngoài vài người họ hàng xa. Nỗi cô đơn như chiếc bóng cứ bám lấy tôi, khiến nhiều buổi tối trong căn phòng thuê trọ nhỏ bé trở nên nặng nề.
Người Việt chúng ta khi đến một đất nước mới thường có xu hướng co cụm lại trong cộng đồng đồng hương. Điều này mang lại sự an ủi, nhưng cũng vô tình tạo ra rào cản. Tôi từng ngại bắt chuyện với người Mỹ, vì sợ phát âm sai, sợ họ không hiểu mình nói gì. Có lần đi siêu thị, tôi chỉ dám cúi đầu tính tiền, nói vài câu ngắn gọn “thank you” rồi vội vã rời đi. Tôi cảm thấy mình như một kẻ ngoài lề, một người quan sát hơn là một phần trong dòng chảy nơi đây.
Mọi chuyện thay đổi khi tôi bắt đầu công việc làm thêm tại một quán cà phê nhỏ gần trường. Ở đó, tôi gặp James – một chàng trai Mỹ cao lớn, tóc vàng, đôi mắt xanh đầy năng lượng. James không phải đồng nghiệp, mà là khách quen của quán. Anh thường ghé vào mỗi sáng, gọi một ly cappuccino và mỉm cười chào tôi. Ban đầu, tôi chỉ gật đầu đáp lại. Nhưng rồi, trong một buổi sáng ít khách, anh bất ngờ hỏi: “Bạn đến từ đâu?”. Tôi hơi bối rối, nhưng rồi trả lời: “Tôi đến từ Việt Nam”. Anh nở một nụ cười thân thiện: “Ồ, tôi từng đọc nhiều về Việt Nam. Đất nước bạn có phở đúng không?”. Câu hỏi đơn giản ấy như bẻ gãy lớp vỏ ngại ngùng trong tôi.
Sau lần đó, James bắt đầu trò chuyện với tôi nhiều hơn. Anh hỏi về món ăn Việt Nam, về thời tiết ở quê tôi, về việc học hành ở Mỹ có khó không. Tôi thì lúng túng tìm từ vựng, nhưng anh luôn kiên nhẫn lắng nghe, thậm chí còn chỉnh nhẹ những lỗi phát âm của tôi. Có lần, tôi vụng về trộn đường thay vì muối vào ly cà phê của anh. James không tức giận, mà bật cười: “Sweet coffee, maybe a new trend?”. Cả quán cùng cười, và tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Chúng tôi dần trở thành bạn bè. James thường mời tôi tham gia những hoạt động mà trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến: đi xem bóng bầu dục, tham gia tiệc nướng ngoài trời, hay chỉ đơn giản là ngồi trong công viên trò chuyện. Anh dạy tôi cách gọi món ăn nhanh mà không bị lúng túng, cách sử dụng ứng dụng bản đồ để đi tàu điện ngầm, và cả những câu lóng người Mỹ hay dùng. Đổi lại, tôi nấu cho anh món phở gà lần đầu tiên trong đời, và anh đã xuýt xoa: “This is the best soup I’ve ever had!”.
Có một buổi tối mùa đông, trời đổ tuyết dày đặc. Tôi tan ca muộn, xe bus hủy chuyến, đường về nhà xa gần 5km. Đang loay hoay không biết phải làm sao, tôi nhận được tin nhắn từ James: “Tôi ở gần đây, để tôi đón bạn nhé”. Khoảnh khắc anh dừng xe lại trước mặt tôi, nở nụ cười và đưa cho tôi chiếc áo khoác dự phòng, tôi đã thực sự xúc động. Tôi nhận ra, hóa ra nơi đất khách không hoàn toàn lạnh lẽo. Vẫn có những con người ấm áp sẵn sàng chìa tay ra, chỉ cần mình đủ mở lòng để đón nhận.
Qua James, tôi học được nhiều điều:
Tình bạn với James là cầu nối giúp tôi mở rộng mối quan hệ. Anh giới thiệu tôi với bạn bè của anh, nhiều người sau đó trở thành bạn của tôi. Tôi dần tham gia vào nhiều hoạt động của trường, của cộng đồng địa phương. Nếu ngày xưa tôi sợ phải ngồi một mình trong căn phòng trọ, thì giờ đây, tôi thấy bản thân đã trở thành một phần trong tập thể. Tất cả khởi đầu từ một câu hỏi đơn giản: “Bạn đến từ đâu?”.
Lần đầu gặp James, tôi nghĩ anh chỉ là một vị khách thân thiện. Nhưng rồi anh đã trở thành người bạn Mỹ đầu tiên – người giúp tôi hiểu rằng không ai bỏ rơi mình, chỉ là đôi khi chúng ta tự dựng lên bức tường cô đơn. Giờ đây, khi nhớ lại những ngày đầu xa xứ, tôi mỉm cười: nếu có thể gửi lời nhắn đến những người Việt mới sang Mỹ, tôi sẽ nói: “Đừng ngại mở lòng. Biết đâu, chỉ một nụ cười chào đáp lại, bạn sẽ tìm thấy một tình bạn thay đổi cả hành trình của mình.”