Chia sẻ hành trình một ngày bình dị của người Việt nơi đất Mỹ: những thói quen, cảm xúc, câu chuyện nhỏ bé nhưng đầy ấm áp.
Buổi sáng ở một thị trấn nhỏ vùng Midwest, ánh nắng mùa thu len qua cửa sổ căn hộ tầng ba của tôi, nhuộm vàng tấm rèm mỏng. Tiếng chuông điện thoại vang lên: mẹ gọi từ Việt Nam. Bên kia đầu dây, mẹ hỏi thăm bữa sáng, dặn dò mặc ấm vì nghe dự báo thời tiết sẽ lạnh. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận rõ khoảng cách mười mấy nghìn cây số và cái ấm áp mà chỉ tình thân mới mang lại.
Ngày của tôi bắt đầu như mọi ngày: pha một bình cà phê rang đậm, bật đài phát thanh địa phương để nghe những bản nhạc đồng quê pha chút jazz. Tiếng nhạc ấy trở thành bạn đồng hành trong căn bếp nhỏ, nơi tôi vừa rửa trái cây vừa nghĩ về công việc hôm nay. Ở Mỹ, mọi thứ tưởng chừng đơn giản nhưng mỗi hành động lại gợi nhắc một phần ký ức quê nhà. Thói quen rửa trái cây rồi xếp lên đĩa lớn, chẳng khác gì buổi sáng mẹ vẫn bày mâm trái cây ở quê, chỉ khác là thay vì chuối và ổi, tôi có táo và dâu tây.
Đi làm trong thành phố nhỏ cũng mang một nhịp điệu rất riêng. Tôi đi bộ ra trạm xe buýt cách nhà chừng mười phút. Trên đường, hàng cây phong đỏ rực, lá rơi lả tả như trải thảm. Tôi chào người hàng xóm lớn tuổi đang dắt chó đi dạo; ông cụ mỉm cười đáp lại, hỏi han bằng vài câu xã giao quen thuộc. Từ những cuộc chào hỏi ấy, tôi học được cách mở lòng và giữ nhịp giao tiếp nhẹ nhàng, điều mà trước đây ở Việt Nam tôi ít khi chú ý.
Xe buýt đến, tài xế quen mặt gật đầu chào. Tôi chọn chỗ cạnh cửa sổ. Khi xe lăn bánh, cảnh vật lướt qua như những bức tranh sống động: cửa hàng tạp hóa của một gia đình gốc Mexico, quán phở của một gia đình Việt với lá cờ đỏ sao vàng nhỏ trên cửa, và những ngôi nhà gạch đỏ xinh xắn. Trên xe, một cậu bé da đen ôm balo to sụ ngồi cạnh mẹ. Cậu quay sang tôi, nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy xóa nhòa khoảng cách văn hóa, khiến tôi thấy mình là một phần của cộng đồng đa sắc màu này.
Công việc của tôi ở thư viện đại học không quá bận rộn. Buổi sáng tôi sắp xếp lại sách, kiểm tra hệ thống mượn trả. Thỉnh thoảng có sinh viên đến hỏi về tài liệu, tôi giúp họ tìm trong kho. Khoảng giữa trưa, tôi tranh thủ gọi video cho gia đình. Mẹ kể chuyện hàng xóm mới cưới, ba khoe vườn rau mới trồng. Dẫu cách xa, những câu chuyện bình dị ấy nối liền hai nửa thế giới.
Tan ca, tôi ghé siêu thị châu Á. Ở đây, tôi tìm thấy chút quê hương trong từng gói bánh tráng, chai nước mắm, bó rau muống. Cô chủ quán gốc Việt luôn hỏi han, chia sẻ tin tức cộng đồng. Mỗi lần ghé, tôi thấy mình được tiếp thêm năng lượng, như thể đã bước chân về quê trong chốc lát.
Chiều về, tôi dành một giờ đi bộ quanh công viên. Gió lạnh tràn về, lá rụng đầy lối. Trẻ con cười vang trên xích đu, mấy chú sóc chạy tung tăng tìm hạt dẻ. Tôi chợt nghĩ về những buổi chiều ở quê, nơi tiếng rao quà vặt len qua con hẻm nhỏ. Dù bối cảnh khác biệt, cảm giác bình yên vẫn giống hệt.
Bữa tối của tôi là tô bún bò nấu theo cách giản lược: xương hầm từ hôm trước, thêm chút sả, ớt. Mùi thơm lan khắp căn bếp. Vừa ăn, tôi vừa mở YouTube xem chương trình hài Việt, tiếng cười như kéo tôi về những tối sum họp gia đình. Sau bữa, tôi viết vài dòng nhật ký bằng tiếng Việt, thói quen giúp tôi gìn giữ tiếng mẹ đẻ và gói ghém ký ức mỗi ngày.
Trước khi đi ngủ, tôi đứng ngoài ban công nhìn xuống con phố vắng. Ánh đèn đường vàng nhạt, vài chiếc xe chạy chầm chậm. Tôi nhận ra rằng, cuộc sống nơi đất khách không chỉ là những cột mốc lớn lao như học vị hay công việc. Chính những ngày thường, với nhịp điệu giản dị và những khoảnh khắc nhỏ bé, mới dệt nên bức tranh trọn vẹn của cuộc đời.
Đó là điều tôi muốn gửi gắm đến những người Việt đang và sẽ sống ở Mỹ: Hãy trân trọng từng ngày bình dị. Chính sự bình dị ấy giúp ta đứng vững, tìm thấy niềm vui và ý nghĩa trong cuộc hành trình xa quê. Khi bạn học cách yêu từng buổi sáng pha cà phê, từng cái chào hàng xóm, từng lần nấu món ăn quê nhà, bạn đã thật sự hòa nhập mà vẫn giữ được bản sắc của mình.
Một ngày trôi qua tưởng chừng không có gì đặc biệt, nhưng lại là mảnh ghép quan trọng của ký ức. Và chính những mảnh ghép đó, khi xếp chồng lên nhau, tạo thành câu chuyện đời thường tuyệt đẹp của người Việt nơi đất Mỹ.