Ngày đầu đi làm ở Mỹ: Khi tôi không hiểu nổi một câu đồng nghiệp nói

Ngày đầu tiên đi làm tại Mỹ, tôi đã trải qua những khoảnh khắc bối rối khi không hiểu nổi một câu đồng nghiệp nói. Câu chuyện về nỗi lo ngôn ngữ, sự cô đơn ban đầu, và hành trình từng bước vượt qua để hòa nhập vào môi trường làm việc mới.

Ngày đầu đi làm ở Mỹ: Khi tôi không hiểu nổi một câu đồng nghiệp nói

Ngày đầu tiên đi làm ở Mỹ luôn để lại một dấu ấn khó phai trong lòng những người di dân. Với tôi, đó không chỉ là sự háo hức khi bắt đầu một hành trình mới, mà còn là cảm giác hụt hẫng, bối rối, thậm chí có chút xấu hổ khi không thể hiểu nổi một câu đồng nghiệp nói.

1. Cú sốc ngôn ngữ ngay tại nơi làm việc

Tôi đến Mỹ từ Sài Gòn – một thành phố sôi động, quen với việc giao tiếp bằng tiếng Việt trong môi trường công sở. Ngày đầu đi làm tại một công ty nhỏ ở Houston, tôi mang theo niềm tin rằng vốn tiếng Anh giao tiếp của mình “tạm ổn” sẽ giúp vượt qua mọi trở ngại. Nhưng thực tế không như vậy.

Khi đồng nghiệp bắt đầu trò chuyện, tôi như lạc vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Họ nói nhanh, dùng nhiều từ lóng, thỉnh thoảng chen thêm vài tiếng cười lớn. Tôi chỉ có thể gượng gạo mỉm cười, gật đầu mà không hiểu họ đang bàn về điều gì. Có lúc, họ hỏi ý kiến tôi, và tôi chỉ ấp úng: “Sorry, can you repeat?” – nhưng ngay cả khi họ nhắc lại, tôi vẫn không bắt kịp.

2. Nỗi lo sợ bị đánh giá kém

Trong tâm trí tôi lúc đó luôn hiện lên câu hỏi: “Liệu họ có nghĩ mình kém cỏi, không đủ năng lực làm việc không?”. Mỗi giờ trôi qua, tôi càng cảm thấy nhỏ bé và lạc lõng. Tôi không dám tham gia vào những cuộc trò chuyện nhóm, sợ sẽ nói sai ngữ pháp hoặc phát âm khiến mọi người cười. Thậm chí, tôi còn tránh ăn trưa chung với đồng nghiệp để không phải cố gắng bắt nhịp câu chuyện.

3. Những bước đầu để vượt qua rào cản

Điều khiến tôi thay đổi chính là một chị đồng nghiệp người Mỹ gốc Mexico. Chị nhận ra tôi đang khó khăn trong giao tiếp, nên nhẹ nhàng nói chậm lại, thậm chí viết vài từ ra giấy để tôi dễ hình dung. Chị còn khuyến khích tôi tham gia vào những cuộc trò chuyện nhỏ, chỉ cần nói một câu đơn giản là đủ.

Từ đó, tôi bắt đầu lập ra một số “chiến lược” cho riêng mình:

  • Ghi chép lại các cụm từ mới: Mỗi khi nghe thấy từ lạ, tôi nhanh chóng ghi lại để tra nghĩa sau.
  • Xem phim, nghe podcast tiếng Anh: Tôi chọn những nội dung gần với lĩnh vực công việc để quen với từ vựng chuyên ngành.
  • Thực hành nói mỗi ngày: Tôi tự đặt mục tiêu, ít nhất phải hỏi một câu hoặc đưa ra một ý kiến trong mỗi buổi họp.

4. Khi sự tự tin dần trở lại

Khoảng ba tháng sau, tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn. Dù chưa thể nói trôi chảy như người bản xứ, tôi đã đủ tự tin để trao đổi công việc, đùa vui vài câu đơn giản cùng đồng nghiệp. Tôi nhận ra, điều quan trọng không phải là phát âm hoàn hảo, mà là dám cất tiếng nói, dám sai để học.

Điều tuyệt vời là đồng nghiệp không hề cười nhạo, ngược lại, họ tôn trọng nỗ lực của tôi. Mỗi lần tôi nói sai, họ chỉ nhẹ nhàng sửa lại. Chính sự kiên nhẫn và thân thiện ấy giúp tôi có thêm động lực.

5. Nhìn lại hành trình – Bài học lớn cho người mới nhập cư

Khi nhớ lại ngày đầu đi làm ở Mỹ, tôi không còn thấy đó là một ký ức xấu hổ, mà là một dấu mốc quan trọng. Nhờ trải qua cảm giác bất lực và cô đơn, tôi học được sự kiên nhẫn với chính mình, học cách khiêm tốn lắng nghe và trân trọng sự hỗ trợ từ người khác.

Với những ai đang chuẩn bị bước vào môi trường làm việc mới tại Mỹ, tôi chỉ muốn nhắn rằng: “Đừng sợ sai, hãy cho mình thời gian. Mỗi ngày bạn nói thêm một câu, bạn đã tiến gần hơn đến sự hòa nhập.”

Kết luận

Câu chuyện không hiểu nổi một câu đồng nghiệp nói trong ngày đầu đi làm giờ đã trở thành một kỷ niệm giúp tôi mỉm cười. Đó không chỉ là câu chuyện về ngôn ngữ, mà còn là hành trình tìm lại sự tự tin, kết nối với con người và học cách bắt đầu một cuộc sống mới nơi xứ lạ.

Các bài viết khác

rao vat Houston