Một buổi sáng mùa đông ở Mỹ, chiếc xe không nổ máy tưởng chừng là rắc rối nhỏ, nhưng lại mở ra nhiều suy ngẫm về cuộc sống, sự thích nghi và bài học kiên nhẫn của người Việt nơi xứ lạnh.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một buổi sáng mùa đông bình thường lại có thể trở thành một ký ức khó quên đến vậy. Khi mới sang Mỹ, tôi nghe nhiều người kể về những khó khăn trong mùa đông – tuyết rơi dày, đường trơn trượt, lái xe nguy hiểm, nhiệt độ âm khiến mọi thứ đóng băng. Nhưng chỉ đến khi tận mắt chứng kiến chiếc xe của mình không chịu nổ máy vào một sáng thứ Hai, tôi mới thật sự hiểu: mùa đông ở đây không chỉ lạnh, mà còn dạy ta rất nhiều điều về sự kiên nhẫn, về cách đối diện với thử thách, và cả về chính bản thân mình.
Đó là một buổi sáng đầu tháng Một, nhiệt độ ngoài trời khoảng -12°C. Tôi chuẩn bị đi làm sớm vì tuyết rơi suốt đêm, sợ kẹt xe. Mọi thứ đã sẵn sàng – áo khoác dày, găng tay, cà phê nóng – cho đến khi tôi tra chìa khóa vào ổ và… không có gì xảy ra. Đèn nhấp nháy yếu ớt, máy im lặng. Tôi thử lại vài lần, kết quả vẫn vậy. Cảm giác bối rối tràn lên, rồi chuyển thành hoảng loạn: trễ giờ làm, xe chết máy, ngoài trời lạnh buốt. Trong khoảnh khắc ấy, chiếc xe không còn đơn thuần là phương tiện di chuyển – nó trở thành bài kiểm tra đầu tiên cho cuộc sống của tôi tại Mỹ.
Tôi vội gọi cho một người bạn Việt ở gần nhà, anh chỉ cười: “Mới qua mà chưa mua jumper cable à?” Tôi thú thật là chưa biết cái đó là gì. Mười phút sau, anh mang đến một bộ dây câu bình (jumper cable) và chỉ tôi cách sử dụng. Cả hai run cầm cập trong gió lạnh, nhưng vẫn cố gắng làm theo hướng dẫn. Lúc ấy, tôi vừa lo, vừa buồn cười. Xe anh nổ máy, chúng tôi nối dây, chờ vài phút rồi thử lại. Lần này, xe tôi khởi động thành công, tiếng máy nổ vang lên như một bản nhạc chiến thắng. Tôi mừng như bắt được vàng.
Nhưng điều khiến tôi nhớ nhất không phải là việc xe chạy lại, mà là bài học nhỏ: ở Mỹ, không ai có thể sống tách biệt. Mùa đông khiến con người xích lại gần nhau hơn. Một sợi dây điện nhỏ, một lời giúp đỡ, có thể làm ấm cả ngày lạnh.
Sau khi hết ca làm hôm đó, tôi quyết định tìm hiểu vì sao xe lại chết máy. Trên mạng, tôi học được rằng khi nhiệt độ xuống quá thấp, ắc quy (battery) yếu đi nhanh chóng, đặc biệt với những xe cũ hoặc không được khởi động thường xuyên. Tôi nhận ra mình đã để xe ngoài trời ba ngày liền mà không chạy. Thêm vào đó, dầu nhớt đặc hơn trong thời tiết lạnh, khiến động cơ khó quay. Đó là lý do chiếc xe “bỏ cuộc”.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu hình thành thói quen mới: luôn khởi động xe vài phút mỗi sáng, kể cả khi không đi đâu. Tôi mua thêm tấm phủ chống tuyết cho kính lái, và đặc biệt, sắm một bộ jumper cable riêng – vật bất ly thân cho mọi người sống ở vùng lạnh.
Mùa đông ở Mỹ không giống bất kỳ nơi nào tôi từng trải qua. Nó không chỉ lạnh về nhiệt độ, mà còn lạnh trong cảm giác cô độc. Khi tuyết phủ trắng đường, khi gió thổi qua từng khe cửa, bạn sẽ cảm thấy mọi thứ chậm lại. Có hôm tôi nhìn qua cửa sổ, thấy xe cộ thưa thớt, con đường yên tĩnh đến lạ. Ở một nơi mà thời tiết có thể khiến xe không khởi động, bạn học được cách khởi động chính mình. Tôi tập quen với việc ra ngoài xúc tuyết mỗi sáng, kiểm tra lốp, kiểm tra bình. Tôi học cách dự phòng: luôn có pin sạc di động, áo khoác dự trữ, và đôi khi là một thanh chocolate trong cốp xe – vì không biết lúc nào sẽ cần năng lượng để chịu lạnh.
Đến giờ, mỗi lần mùa đông trở lại, tôi vẫn nhớ buổi sáng chiếc xe không nổ máy. Ban đầu là hoảng sợ, rồi bối rối, rồi dần bình tĩnh, cuối cùng là tiếng cười khi xe nổ trở lại. Trong cái lạnh ấy, tôi cảm nhận được sự ấm áp của cộng đồng, của những người xa lạ nhưng sẵn lòng giúp đỡ. Ở Mỹ, không phải ai cũng có thời gian cho người khác, nhưng khi bạn thật sự cần, luôn có ai đó chìa tay ra – dù chỉ là giúp khởi động xe, hay cho mượn một tách cà phê nóng.
Chiếc xe dạy tôi bài học không có trong sách: rằng những rắc rối nhỏ đôi khi chính là cách cuộc sống thử thách ta để ta mạnh mẽ hơn. Và rằng, mùa đông không chỉ là thử thách của khí hậu, mà còn là mùa của sự trưởng thành, của lòng biết ơn.
Trong một khía cạnh nào đó, chiếc xe mùa đông ở Mỹ giống như mỗi chúng ta – đôi khi chững lại, đôi khi “không nổ máy” vì mệt mỏi, vì kiệt sức. Nhưng chỉ cần một nguồn năng lượng nhỏ từ ai đó, hoặc từ chính niềm tin bên trong, ta lại tiếp tục hành trình. Tôi nhận ra rằng cuộc sống nơi xứ người không thiếu khó khăn, nhưng luôn có cách vượt qua nếu ta không bỏ cuộc.
Khi kể lại chuyện này cho người thân ở Việt Nam, ai cũng cười: “Chuyện nhỏ mà cũng nhớ!” Nhưng với tôi, đó không còn là chuyện nhỏ. Nó là bước ngoặt tinh thần, là minh chứng cho việc mình đã bắt đầu hòa nhập, đã học được cách tự lo cho bản thân giữa trời tuyết lạnh. Và hơn hết, đó là cảm giác “thuộc về” – một cảm giác mà người xa xứ luôn tìm kiếm.
Một chiếc xe không nổ máy có thể khiến ngày bạn rối tung, nhưng cũng có thể dạy bạn những bài học sâu sắc về kiên nhẫn, chuẩn bị và tình người. Với tôi, mỗi lần đề máy xe trong mùa đông, tiếng động cơ vang lên như một lời nhắc: rằng cuộc sống, dù lạnh đến đâu, vẫn có thể ấm nếu ta biết khởi động lại bằng lòng kiên trì và sự sẻ chia.
Và nếu bạn – một người Việt ở Mỹ – đang chuẩn bị bước vào mùa đông đầu tiên, hãy nhớ: hãy giữ ấm cho mình, và cả cho chiếc xe. Bởi đôi khi, chính những “chuyện nhỏ” như thế lại trở thành ký ức đáng nhớ nhất trong hành trình nơi xứ người.