Mỗi Lần Gọi Về Nhà: Cuộc Gọi Nửa Vòng Trái Đất Đầy Nước Mắt Và Nụ Cười

Những cuộc gọi về nhà từ Houston luôn chất chứa bao cảm xúc: nỗi nhớ, niềm vui, và cả những giọt nước mắt thầm lặng. Đó là sợi dây kết nối vô hình.

Khoảng cách địa lý giữa Houston và Việt Nam xa thật xa, nhưng những cuộc gọi video về nhà lại là sợi dây vô hình kéo mình lại gần với gia đình. Mỗi lần chuẩn bị gọi điện, lòng mình lại dấy lên bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn: vừa háo hức, vừa hồi hộp, và cả một chút lo sợ.

Lo sợ không biết ở nhà có chuyện gì không, ba mẹ có khỏe không, em út có học hành tử tế không. Và háo hức được nhìn thấy những gương mặt thân quen, được nghe tiếng nói ríu rít của các cháu. Cuộc gọi nào cũng vậy, mở đầu bằng những lời hỏi thăm sức khỏe, những câu chuyện về công việc, học tập của mình ở Houston. Rồi đến những câu chuyện lặt vặt ở nhà: hôm nay mẹ nấu món gì, ba vừa đi cắt tóc về, hay thằng em vừa mới được điểm cao môn Toán.

Có những lúc, mình vui đến nỗi cười phá lên. Có những lúc, nghe giọng mẹ mệt mỏi hay ba than thở vài câu, tự nhiên nước mắt mình cứ trào ra. Nhưng mình luôn cố gắng giữ lại những giọt nước mắt ấy cho riêng mình, không muốn để gia đình lo lắng. Mình luôn muốn họ thấy mình ổn, mình mạnh mẽ, mình đang sống rất tốt ở Houston.

Những cuộc gọi này không chỉ là để báo cáo tình hình, mà còn là liều thuốc tinh thần cực mạnh. Nó giúp mình vơi đi nỗi nhớ, giúp mình có thêm động lực để cố gắng hơn nữa. Vì mình biết, dù mình ở đâu, thì gia đình vẫn luôn ở đó, luôn dõi theo và ủng hộ mình. Cứ thế, những cuộc gọi nửa vòng trái đất vẫn tiếp diễn, chất chứa bao nhiêu nước mắt, nụ cười, và cả tình yêu thương vô bờ bến.

Các bài viết khác

rao vat Houston