Lần đầu đi xe bus liên bang Greyhound: Thật, lạ và… hơi sợ

Trải nghiệm lần đầu đi xe bus liên bang Greyhound của một người Việt tại Mỹ: từ háo hức, bất ngờ cho đến đôi chút lo lắng. Bài viết chia sẻ hành trình, cảm xúc, mẹo đi lại và cả những góc nhìn xã hội thú vị.

Mở đầu: Khi chuyến xe Greyhound trở thành thử thách đầu tiên

Trong mắt nhiều người Việt mới sang Mỹ, việc di chuyển giữa các bang thường gắn liền với máy bay – nhanh, tiện lợi và an toàn. Nhưng với những ai muốn tiết kiệm chi phí, hoặc đơn giản muốn trải nghiệm, xe bus liên bang Greyhound lại trở thành một lựa chọn quen thuộc. Bản thân tôi cũng vậy. Lần đầu đặt chân lên chiếc xe Greyhound, tôi mang trong mình đủ mọi cung bậc cảm xúc: háo hức, tò mò và cả chút lo lắng. Và rồi, hành trình ấy đã để lại cho tôi nhiều điều thật, lạ, và… hơi sợ.

1. Tại sao lại chọn Greyhound?

Trước khi kể về trải nghiệm, cần nói rõ lý do tôi chọn Greyhound thay vì máy bay hay thuê xe. Thứ nhất, chi phí: trong lúc học tập và làm việc bán thời gian, tôi luôn tìm cách tiết kiệm. Một vé máy bay nội địa Mỹ có thể từ 150–300 USD, trong khi vé Greyhound chỉ dao động 40–70 USD, thậm chí rẻ hơn nếu đặt sớm. Thứ hai, tôi muốn thử cảm giác "road trip" thực sự – đi xuyên qua nhiều thành phố, ngắm cảnh trên đường. Và thứ ba, một chút… liều lĩnh: tôi nghe nhiều câu chuyện vừa tích cực vừa tiêu cực về Greyhound, và muốn tự mình kiểm chứng.

2. Bến xe – nơi hội tụ của những số phận

Khác với sân bay đầy ánh sáng và quy củ, bến xe Greyhound mang một không khí hoàn toàn khác. Tôi đến bến xe ở Houston, Texas. Cảnh tượng đập vào mắt là hàng ghế nhựa cũ, những hành khách đa dạng: từ sinh viên, người lao động, đến cả những gương mặt khắc khổ trông như vừa trải qua nhiều ngày lang thang. Một vài người vô gia cư cũng ngồi trong khu vực chờ, khiến tôi hơi bất an. Mùi ẩm mốc, lẫn mùi fast food và mùi thuốc lá ám trong không khí. Tôi bắt đầu hiểu vì sao nhiều người nói đi Greyhound vừa là chuyến đi, vừa là “trải nghiệm xã hội”.

3. Lên xe – cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ

Khi bước lên xe, điều đầu tiên tôi nhận thấy là nội thất không mấy hiện đại. Ghế bọc nỉ, nhiều chiếc đã sờn. Không gian chật hơn tôi tưởng, nhưng may mắn hôm đó xe không quá đông. Tôi chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Người ngồi cạnh tôi là một thanh niên da màu, khá thân thiện, vừa lên xe đã cười chào. Điều đó khiến tôi bớt căng thẳng. Tuy nhiên, tôi vẫn để ý quanh mình: có người ngủ gà gật, có người ôm chặt ba lô như sợ mất đồ, có người thì liên tục nói chuyện một mình.

4. Trải nghiệm thật: Những câu chuyện trên chuyến xe

Chuyến đi từ Houston đến New Orleans kéo dài gần 8 tiếng. Trên đường, tôi chứng kiến nhiều điều khiến bản thân vừa thấy thú vị vừa thấy lo lắng:

  • Một người đàn ông lớn tuổi kể về cuộc đời lang bạt của mình, từ việc mất việc làm đến việc tìm cơ hội mới ở bang khác. Lời kể của ông pha chút cay đắng nhưng cũng đầy hy vọng.
  • Một cô gái trẻ đi thăm bạn trai, suốt chuyến xe liên tục gọi điện, cười nói – khiến tôi cảm thấy chuyến xe này cũng là nơi gắn kết những câu chuyện tình cảm.
  • Thỉnh thoảng, có hành khách say xỉn trước khi lên xe. Điều đó làm tôi thấy không an toàn, và đúng là tôi hơi sợ thật sự.

5. Lạ: Cảnh vật và khoảnh khắc trên đường

Dù có nhiều lo lắng, nhưng chuyến đi mang đến cho tôi những cảnh tượng đẹp. Qua cửa kính, tôi thấy những cánh đồng bạt ngàn, những ngôi nhà gỗ ven đường, những biển hiệu nhỏ xíu của các thị trấn hẻo lánh. Đêm xuống, xe dừng ở một trạm nghỉ giữa đường. Tôi bước xuống, hít thở bầu không khí lạnh lẽo, nhìn bầu trời đầy sao. Cảm giác ấy khác hẳn nhịp sống thành phố mà tôi quen thuộc.

6. Hơi sợ: Khi thực tế khác với tưởng tượng

Tôi không thể phủ nhận, đi Greyhound có phần rủi ro. Có lần xe dừng giữa đường vì một hành khách gây gổ, cảnh sát phải đến can thiệp. Có lúc tôi phải giữ đồ thật chặt, vì nghe kể nhiều chuyện mất cắp. Ngoài ra, việc đi qua những khu vực xa xôi, vắng vẻ trong đêm cũng khiến tôi rùng mình. Tôi nhớ lại những lời cảnh báo từ bạn bè: “Greyhound không dành cho người yếu tim”. Và đúng, tôi cảm nhận rõ sự bất an – nhưng cũng chính điều đó làm chuyến đi trở nên đáng nhớ.

7. Bài học rút ra

Sau chuyến đi, tôi nhận ra: Greyhound không chỉ là phương tiện di chuyển, mà còn là tấm gương phản chiếu xã hội Mỹ. Ở đó, bạn sẽ thấy đủ loại người – giàu có, nghèo khó, hy vọng, thất vọng. Bạn sẽ học cách quan sát, đồng cảm, và quan trọng nhất là học cách tự bảo vệ mình. Đối với người Việt mới sang Mỹ, Greyhound có thể là cú sốc văn hóa, nhưng cũng là cơ hội để trưởng thành.

8. Lời khuyên thực tế cho người Việt đi Greyhound

  • Đặt vé online trước để có giá rẻ hơn, tránh mua trực tiếp ở bến.
  • Đi sớm ít nhất 1 tiếng để đảm bảo chỗ ngồi tốt.
  • Giữ đồ cá nhân bên người, hạn chế gửi hành lý nếu không cần thiết.
  • Tránh đi chuyến đêm nếu bạn đi một mình, nhất là phụ nữ.
  • Chuẩn bị thức ăn nhẹ và nước uống, vì các trạm nghỉ không phải lúc nào cũng thuận tiện.

Kết luận: Greyhound – hành trình thật, lạ và… để nhớ

Lần đầu đi Greyhound, tôi vừa thấy thật, vừa thấy lạ, vừa thấy hơi sợ. Nhưng chính những điều đó đã giúp tôi hiểu thêm về nước Mỹ theo cách không sách báo nào có thể truyền tải. Có thể tôi sẽ không chọn Greyhound cho những chuyến đi xa tiếp theo, nhưng ký ức về chuyến xe ấy sẽ luôn là một phần hành trình trưởng thành nơi xứ người.

Nếu bạn là người Việt ở Mỹ, và muốn một trải nghiệm khác biệt, hãy thử một lần. Nhưng nhớ: hãy chuẩn bị tâm lý, và đi với sự cảnh giác. Bởi Greyhound – đúng như người ta nói – là chuyến xe của mọi số phận.

Các bài viết khác

rao vat Houston