Đi Tìm Mùa Xuân Trong Vườn Táo Washington: Hành Trình Một Người Thu Hoạch Trái Cây

Một hành trình dài đầy cảm xúc của người Việt xa xứ tìm thấy ý nghĩa cuộc sống giữa vườn táo Washington vào mùa xuân, với công việc thu hoạch và sự kết nối cộng đồng.

Tôi tên là An, 32 tuổi, rời Việt Nam sang Mỹ được năm năm. Khi nghe tin vùng Wenatchee thuộc bang Washington đang cần lao động thời vụ cho vụ thu hoạch táo, tôi lập tức đăng ký. Tôi vốn chỉ định tìm một công việc tạm thời để trang trải tiền học và sinh hoạt, nhưng chuyến đi ấy lại trở thành bước ngoặt lớn trong đời.

Ngày đặt chân đến Wenatchee, tôi choáng ngợp trước khung cảnh bao la. Núi tuyết Cascade xa xa phản chiếu ánh nắng đầu xuân, sông Columbia uốn lượn xanh biếc, còn các vườn táo trải dài bất tận. Cái lạnh cuối đông vẫn còn vương lại, thỉnh thoảng gió từ núi thổi về buốt đến tận xương. Tôi sinh ra ở miền Nam Việt Nam, quen với nắng nóng quanh năm, nên những ngày đầu chạm vào bầu không khí lạnh giá này, tôi gần như tê cứng. Nhưng chính cái se lạnh ấy lại khiến tôi tỉnh táo và cảm nhận rõ từng hơi thở của đất trời.

Công việc của tôi bắt đầu lúc 5 giờ sáng. Khi mặt trời chưa ló dạng, chúng tôi đã có mặt tại vườn. Mỗi người mang theo một chiếc thang nhôm, một giỏ đeo bên hông, và đôi găng tay dày. Táo mùa xuân không nhiều như mùa thu, nhưng công việc cắt tỉa, chăm sóc cây lại vô cùng quan trọng. Tôi học cách nhận biết những cành yếu cần cắt bỏ để mùa thu cây ra quả đều và ngọt hơn. Mỗi động tác phải dứt khoát, chính xác. Người quản lý – ông Jim, một nông dân Mỹ đã ngoài sáu mươi – kiên nhẫn chỉ cho tôi từng chi tiết nhỏ, từ cách giữ thăng bằng trên thang đến cách buộc lại nhánh cây.

Buổi trưa, chúng tôi ăn tại lán gỗ nhỏ dựng giữa vườn. Bữa ăn đơn giản chỉ có bánh mì kẹp thịt nguội, táo tươi và cà phê nóng, nhưng trong cái lạnh đầu xuân, mọi thứ đều ngon lạ thường. Tôi gặp nhiều bạn lao động đến từ khắp nơi: Mexico, Guatemala, thậm chí cả Ukraine. Ngôn ngữ khác nhau, văn hóa khác nhau, nhưng chúng tôi hiểu nhau qua nụ cười và sự chăm chỉ. Tôi dần nhận ra, giữa khung cảnh mênh mông này, ai cũng mang trong mình một câu chuyện, một khát vọng riêng.

Những buổi chiều, khi ánh nắng yếu ớt tràn qua vườn, tôi thường đứng lặng nhìn những chồi non đang lớn. Mùa xuân ở đây đến chậm, nhưng khi đã chạm ngõ, cả vườn như bừng tỉnh. Màu xanh non mướt của lá, mùi đất ẩm sau mưa, tiếng chim sẻ gọi nhau ríu rít, tất cả hòa thành một bản giao hưởng dịu dàng. Tôi nhớ quê nhà, nhớ những mùa xuân ở Việt Nam với mai vàng, bánh chưng, và mùi hương trầm trong căn bếp nhỏ. Nhưng đồng thời, tôi cũng thấy mình đang dần tìm được một mùa xuân mới – mùa xuân của trưởng thành và khám phá.

Sau giờ làm, tôi đi bộ dọc bờ sông Columbia. Con sông rộng lớn, hiền hòa như một dải lụa bạc dưới hoàng hôn. Tôi gặp nhiều người dân địa phương câu cá, dắt chó đi dạo. Họ mỉm cười chào tôi, hỏi han đôi câu thân thiện. Ban đầu, tôi e ngại vì vốn tiếng Anh còn hạn chế, nhưng sự chân thành của họ khiến tôi dần mở lòng. Có những tối, bà cụ hàng xóm mời tôi sang nhà uống trà, kể chuyện về những mùa táo đã qua, về cách cả thị trấn cùng nhau chuẩn bị lễ hội hoa táo vào tháng Năm.

Một kỷ niệm tôi nhớ nhất là ngày thị trấn tổ chức lễ hội Apple Blossom. Đường phố tràn ngập sắc hoa, diễu hành rộn rã, trẻ con cầm bóng bay tung tăng. Tôi cùng nhóm lao động nhập cư được mời tham gia đoàn diễu hành, mặc trang phục truyền thống của các nước. Tôi khoác áo dài xanh, cầm lá cờ Việt Nam nhỏ, vừa đi vừa cười rạng rỡ. Giây phút ấy, tôi thấy mình không còn là người ngoài cuộc. Tôi là một phần của cộng đồng nơi đây, dù chỉ là tạm thời.

Ba tháng trôi qua nhanh chóng. Khi mùa xuân nhường chỗ cho mùa hè, công việc thu hoạch bắt đầu. Tôi đã quen với nhịp sống sớm tối của nông trại, quen với tiếng cưa cắt cành, tiếng cười nói của bạn bè bốn phương. Tôi cũng quen với cảm giác mệt rã rời nhưng lòng lại tràn đầy niềm vui mỗi khi nhìn những thùng táo căng tròn, sáng bóng.

Ngày rời Washington, tôi đứng lại thật lâu bên vườn táo. Bầu trời xanh trong vắt, những hàng cây như vẫy chào. Tôi chợt nhận ra, chuyến đi này không chỉ cho tôi công việc và thu nhập, mà còn cho tôi cơ hội sống chậm, lắng nghe bản thân và kết nối với thiên nhiên, với con người. Ở đó, giữa vườn táo mênh mông và gió núi lạnh lẽo, tôi đã tìm thấy một mùa xuân khác – mùa xuân của sự kiên cường, của hy vọng và của tình người.

Giờ đây, mỗi khi cắn vào trái táo đỏ mọng ở bất cứ nơi nào, hương vị ngọt ngào ấy luôn gợi về những ngày tôi từng sống, từng làm việc và từng yêu mùa xuân của vườn táo Washington. Đó là ký ức sẽ theo tôi suốt đời, nhắc nhở rằng bất cứ nơi đâu, nếu ta mở lòng, mùa xuân sẽ luôn hiện diện.

Các bài viết khác

rao vat Houston