Đêm Noel đầu tiên xa quê, một người Việt ở Mỹ trải qua những cảm xúc cô đơn, hoài niệm và cả sự trưởng thành trong căn hộ nhỏ, khi xung quanh mọi người đều quây quần bên gia đình.
Khi còn ở Việt Nam, mỗi mùa Giáng sinh đến tôi luôn ngập tràn trong tiếng chuông nhà thờ, ánh đèn lung linh và mùi hương ấm áp từ những bữa cơm gia đình. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mình phải trải qua Noel một mình, trong căn hộ nhỏ lạnh lẽo nơi đất khách. Đêm Noel đầu tiên xa gia đình đã để lại trong tôi một dấu ấn khó phai, không chỉ vì nỗi cô đơn, mà còn bởi những suy tư về cuộc sống, sự trưởng thành và cách tôi học cách yêu thương chính mình.
Tôi sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn – một thành phố luôn rực rỡ ánh đèn mỗi dịp Noel. Gia đình tôi không giàu có, nhưng mỗi mùa Giáng sinh, mẹ vẫn cố gắng chuẩn bị một bữa cơm đặc biệt hơn thường ngày. Tôi nhớ hình ảnh cả nhà cùng nhau trang trí cây thông nhỏ, bằng những quả châu rẻ tiền mua ngoài chợ và vài sợi dây kim tuyến. Khi còn bé, tôi nghĩ rằng không khí Noel ở khắp thế giới cũng giống như vậy: náo nhiệt, đông vui và chan chứa tình thân.
Những năm tháng đó, Noel trong tôi là tiếng cười, là tụ tập bạn bè cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại, chụp hình bên cây thông khổng lồ. Nhưng quan trọng nhất vẫn là khi trở về, biết rằng luôn có người chờ mình ở nhà. Chính cảm giác an toàn và tình thân đó đã trở thành ký ức gốc rễ, để rồi sau này khi sống ở Mỹ, mỗi lần Giáng sinh về tôi lại thấy nhói lòng.
Tôi sang Mỹ du học vào một ngày mùa thu se lạnh. Ban đầu, tôi háo hức với cuộc sống mới: trường học khang trang, những con đường rộng thênh thang, cửa hàng đầy ắp hàng hóa. Nhưng khi ngày tháng trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy khoảng trống lớn dần. Ở một đất nước xa lạ, mọi thứ đều mới mẻ nhưng cũng lạnh lẽo. Người ta lịch sự, tử tế, nhưng lại thiếu đi sự ấm áp gần gũi mà tôi đã quen thuộc ở Việt Nam.
Cú sốc lớn nhất đến vào mùa đông đầu tiên. Tôi chuyển đến một thành phố nhỏ miền Bắc nước Mỹ, nơi tuyết rơi dày đặc. Không có bạn bè thân thiết, cũng chẳng còn những cuộc hẹn café hay bữa cơm mẹ nấu, tôi dần nhận ra mình cô độc đến mức nào. Và rồi, Noel đến gần, gợi lại hàng loạt ký ức về gia đình – ký ức mà tôi không thể nào có ở nơi này.
Ngày 24 tháng 12, cả thành phố tràn ngập không khí lễ hội. Nhà nào cũng treo đèn rực rỡ, từng gia đình quây quần bên bàn tiệc. Tôi đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, thấy hình ảnh cha mẹ ôm con, thấy ông bà ngồi bên lò sưởi, và bỗng nhiên cảm thấy mình như kẻ ngoài cuộc. Tôi có một hộp mì gói, một cây nến nhỏ, và chiếc laptop kết nối internet. Đó là tất cả những gì tôi có trong đêm Noel đầu tiên ở Mỹ.
Tôi cố gắng gọi điện về nhà. Tiếng sóng wifi chập chờn khiến cuộc gọi bị gián đoạn, nhưng vẫn nghe được giọng mẹ vang lên: “Con có ổn không?”. Tôi cười, nói dối rằng mình bận học nên không buồn, nhưng thật ra trái tim như vỡ ra từng mảnh. Khi màn hình tắt đi, căn phòng tối lại, tôi bật khóc như một đứa trẻ.
Có lẽ đó là lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận rõ rệt thế nào là cô đơn. Không có ai để chia sẻ, không có tiếng cười hay bàn tay ấm áp. Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ. Tôi khóc vì nhớ nhà, nhớ mùi canh chua mẹ nấu, nhớ tiếng cười của cha, nhớ cảm giác được ngồi giữa gia đình. Đêm Noel vốn là ngày của sự đoàn tụ, nhưng với tôi hôm ấy, nó là minh chứng cho sự chia cắt.
Ngày hôm sau, tôi được một người bạn cùng lớp rủ tham dự bữa tiệc Noel của hội sinh viên quốc tế. Ban đầu, tôi không muốn đi, nhưng rồi nghĩ có lẽ sẽ vui hơn ở nhà. Khi bước vào căn phòng tràn ngập tiếng nhạc và mùi đồ ăn, tôi bất ngờ nhận ra mình không hề cô đơn. Có những người đến từ Trung Quốc, Ấn Độ, Mexico, và cả những bạn Việt Nam xa xứ khác. Mỗi người đều mang trong mình một câu chuyện nhớ nhà. Chúng tôi ngồi lại, chia sẻ, và bỗng dưng thấy sự an ủi.
Từ đêm Noel đó, tôi nhận ra rằng nếu cứ chờ đợi người khác mang lại niềm vui, tôi sẽ mãi chìm trong cô đơn. Tôi bắt đầu học cách tự tạo cho mình những khoảnh khắc ấm áp: mua một cây thông nhỏ đặt trong phòng, tự nấu một bữa ăn, viết thư tay gửi về nhà. Tôi cũng tham gia các hoạt động cộng đồng, từ thiện mùa đông, và kết bạn nhiều hơn. Những điều tưởng nhỏ bé ấy đã dần giúp tôi xây dựng một cuộc sống đầy màu sắc hơn.
Giờ đây, khi đã trải qua nhiều năm ở Mỹ, tôi vẫn nhớ rõ đêm Noel đầu tiên trong căn hộ nhỏ. Nó dạy tôi rằng nỗi cô đơn không phải là dấu chấm hết, mà là cơ hội để tìm ra sức mạnh bên trong mình. Chính giọt nước mắt hôm ấy giúp tôi trưởng thành, học cách trân trọng gia đình hơn, và biết mở lòng với những mối quan hệ mới. Mỗi mùa Giáng sinh về, tôi không còn khóc nữa, mà thay vào đó là tự tay chuẩn bị bữa tiệc nhỏ mời bạn bè – những người cũng từng cảm thấy lạc lõng như tôi.
“Đêm Noel đầu tiên không có gia đình” là một kỷ niệm đau buồn, nhưng cũng là bước ngoặt trong hành trình trưởng thành của tôi ở đất khách. Nó khiến tôi hiểu rằng dù ở đâu, điều quan trọng nhất vẫn là giữ trong tim ngọn lửa của tình thân, và học cách lan tỏa sự ấm áp đó đến những người xung quanh. Và như vậy, Noel không còn là ngày của nỗi buồn, mà trở thành biểu tượng của sự kết nối và yêu thương.