Mỗi sáng cuối tuần ở Houston, một tô phở nóng hổi ở Bellaire không chỉ là bữa ăn mà còn là liều thuốc xoa dịu nỗi nhớ quê nhà.
Sáng cuối tuần ở Houston, không có gì tuyệt vời bằng việc lười biếng một chút rồi rủ rê bạn bè đi ăn phở ở Bellaire. Khu này đông đúc quán phở lắm, quán nào cũng thơm lừng mùi nước dùng xương hầm, mùi hành ngò thoang thoảng. Bước vào một quán phở, nghe tiếng xì xụp húp nước, tiếng người nói chuyện rôm rả bằng tiếng Việt, tự nhiên thấy ấm lòng lạ thường.
Mình thường gọi một tô phở tái nạm gầu đầy đủ, thêm thật nhiều rau thơm, giá đỗ, vắt chanh, cho chút tương ớt, tương đen. Cái vị chua, cay, mặn, ngọt hòa quyện vào nhau, cộng thêm vị béo của thịt, vị thanh của nước dùng, nó cứ làm mình thấy như đang ngồi ở một quán phở nào đó ở Sài Gòn vậy. Không chỉ là một bữa ăn sáng, đó còn là một trải nghiệm văn hóa, một cách để mình kết nối với quê hương.
Sau khi ăn xong, mình và bạn bè thường ngồi lại thêm một lúc, kể cho nhau nghe những câu chuyện tuần qua, hay chỉ đơn giản là ngồi nhìn dòng người qua lại. Những khoảnh khắc bình dị như vậy lại là lúc nỗi nhớ nhà được xoa dịu nhất. Houston có rất nhiều món ăn ngon, nhưng phở ở Bellaire vẫn luôn là lựa chọn hàng đầu của mình mỗi khi muốn tìm về một chút hương vị thân thương của quê nhà.