Nhìn sâu vào hệ thống giao thông khổng lồ của Mỹ qua lăng kính của một người Việt: từ chuyến xe buýt đầu tiên cho đến những cung đường xa lộ bất tận.
Đặt chân đến Mỹ, tôi từng choáng ngợp trước mạng lưới giao thông trải dài từ các thành phố lớn đến vùng quê xa xôi. Mỗi phương tiện, mỗi chuyến đi đều mang lại những cảm giác và bài học riêng, từ những ngày đầu phải chờ xe buýt đến những chuyến road trip bất tận.
Những tháng đầu ở Houston, tôi chưa có ô tô riêng, chiếc thẻ xe buýt trở thành “bảo bối”. Những buổi sáng mùa đông, tôi đứng chờ trong làn sương mỏng, cùng nhiều gương mặt đủ sắc tộc. Mỗi người một câu chuyện, và đôi khi chỉ cần vài câu chào hỏi cũng đủ sưởi ấm cả ngày dài. Có lần, tôi lỡ chuyến và phải đợi gần một giờ, nhưng chính lúc ấy tôi mới có dịp trò chuyện với một cựu chiến binh Mỹ – người kể cho tôi nghe về những năm tháng đóng quân ở châu Á. Một cuộc gặp gỡ bất ngờ để lại ấn tượng sâu sắc.
Cuối tuần, tôi thích đạp xe dọc các tuyến đường ven sông hoặc trong công viên Hermann. Cảm giác gió lùa qua tóc, tiếng lá xào xạc dưới bánh xe khiến mọi lo toan dường như tan biến. Ở Mỹ, đạp xe không chỉ để rèn luyện sức khỏe mà còn là cách kết nối với thiên nhiên, giúp tôi tìm lại sự cân bằng sau một tuần làm việc căng thẳng.
Khoảnh khắc mua chiếc xe đầu tiên là cột mốc lớn: một chiếc sedan cũ nhưng vững chãi. Tôi bắt đầu những chuyến đi dài trên các xa lộ liên bang như I-10, I-45. Đường cao tốc ở Mỹ rộng thênh thang, cảnh quan thay đổi liên tục: từ những cánh đồng bát ngát của Texas đến dãy núi hùng vĩ của Colorado. Mỗi trạm dừng chân là một câu chuyện mới, mỗi biển báo là lời mời gọi khám phá.
Tự lái xe cũng đồng nghĩa với trách nhiệm: bảo dưỡng xe định kỳ, kiểm tra lốp, đóng bảo hiểm, và đặc biệt là tuân thủ luật. Tôi từng gặp tình huống bất ngờ khi xe hỏng giữa xa lộ, chỉ còn biết bình tĩnh gọi cứu hộ. Chính những sự cố ấy rèn cho tôi tính cẩn trọng và khả năng ứng biến mà không sách vở nào dạy được.
Mỗi chuyến road trip là dịp tôi và bạn bè trò chuyện suốt đêm, nghe nhạc, hát theo, dừng chân ở những thị trấn nhỏ, thưởng thức món ăn địa phương. Trên những cung đường xa, tôi cảm thấy vừa tự do vừa gắn kết: tự do vì có thể đi bất cứ đâu, gắn kết vì mỗi điểm dừng đều lưu lại kỷ niệm khó quên.
Di chuyển ở Mỹ không đơn thuần là đi từ nơi này đến nơi khác. Đó là hành trình khám phá đất nước, gặp gỡ con người, và hơn hết là hành trình tìm về chính mình giữa những dặm đường bất tận.