Miêu tả một ngày đời thường nhưng đầy cảm xúc của người Việt ở Houston: khi thời tiết thay đổi, khi nỗi nhớ nhà hiện ra qua từng tia nắng, giọt mưa.
Houston buổi sáng sáng có mưa lất phất, buổi chiều nắng chan hòa. Bạn tự hỏi: “Mình có thật sự ở nhà?” – nơi mình thuộc về. Một ngày như thế không có gì đặc biệt, nhưng lại chứa cả hàng loạt xúc cảm chẳng tên.
Cơn mưa nhẹ êm êm làm bạn nhớ mái ngói, nhớ tiếng ve, nhớ mùi hoa sữa quẩn trong gió – những điều tưởng chỉ còn là ký ức nhưng lại sống động đến mức khiến tim bạn thắt lại.
Ở Houston, bạn đi làm, làm việc qua màn hình, trả lời email, gọi họp… thời gian trôi nhanh nhưng sao lòng cứ nặng nặng một chút lạ.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ văn phòng – vàng ấm, nhẹ nhàng. Bạn đứng lên, đi dạo quanh block, hít thật sâu – và nhận ra, Houston cũng có những khoảnh khắc dịu dàng như quê nhà.
Tối, bạn về phòng trọ hoặc đến nhà bạn cùng khu. Một ly trà gừng, chút bánh quê – câu chuyện từ người đồng hương – khiến lòng thấy ấm, thấy bình an, thấy mình vẫn đang trong hành trình trở về nhà, dù “nhà” bây giờ là Houston.
Không có gì to tát, nhưng một ngày như thế khiến bạn nhận ra: nhà không chỉ là địa chỉ, mà là cảm giác ấm áp, dù là trong lòng một thành phố xa lạ.