Giữa lòng Houston, đôi khi một cơn mưa bất chợt cũng đủ làm nỗi nhớ quê nhà ập đến. Làm sao để vượt qua những khoảnh khắc yếu lòng ấy?
Houston có những cơn mưa bất chợt lạ kỳ lắm. Vừa nắng chang chang đó, cái bỗng dưng trời đổ mưa ào ào, như trút nước vậy. Mỗi lần như thế, mình lại tự nhiên thấy lòng chùng xuống. Không hiểu sao, những cơn mưa ở đây nó cứ gợi mình nhớ về những ngày mưa ở quê nhà. Nhớ mùi đất ẩm, nhớ tiếng mẹ gọi í ới vào nhà, nhớ được ngồi bên cửa sổ ngắm mưa mà không phải lo nghĩ gì.
Cái cảm giác nỗi nhớ ập đến cùng lúc với cơn mưa, nó cứ làm mình muốn co mình lại. Bao nhiêu mệt mỏi, áp lực của cuộc sống xa xứ tự nhiên dồn nén lại. Mình biết nhiều bạn cũng có cảm giác này, nhất là khi mới sang. Cứ nghĩ mình mạnh mẽ lắm, nhưng rồi chỉ một chút xúc tác nhỏ cũng đủ làm mình yếu lòng.
Nhưng rồi, mình học cách chấp nhận nó. Nỗi nhớ là một phần tất yếu của cuộc sống xa nhà mà. Thay vì chống lại, mình để nó trôi qua. Đôi khi, mình bật một bản nhạc Việt mà mình yêu thích, hay gọi điện về cho gia đình, chỉ để nghe tiếng nói thân quen. Hoặc đơn giản là pha một tách trà nóng, ngồi ngắm mưa và cho phép bản thân được buồn một chút. Sau cơn mưa, trời lại sáng, và mình lại thấy mình mạnh mẽ hơn. Houston này vẫn đang chờ mình khám phá và chinh phục mà!