Chia sẻ chân thật về những niềm vui nhỏ bé nhưng chứa đựng giá trị to lớn trong cuộc sống hằng ngày của người Việt xa xứ tại Mỹ.
Cuộc sống nơi đất khách không chỉ xoay quanh công việc và tiền bạc. Sau nhiều năm định cư tại Houston, tôi nhận ra những điều giữ chân mình ở lại và khiến tôi cảm thấy thật sự “sống” lại là những khoảnh khắc bình dị, tưởng chừng vụn vặt.
Khi còn ở Việt Nam, tôi hiếm khi dậy sớm. Nhưng sang Mỹ, lịch trình bận rộn lại khiến tôi học cách yêu những buổi sáng tĩnh lặng. Tôi thích cảm giác tự pha một ly cà phê đậm, mở cửa sổ để hơi lạnh lùa vào và nhìn thành phố dần thức giấc. Tiếng chim gọi nhau, những tia nắng đầu tiên rọi xuống mái nhà, và mùi thơm ngậy của cà phê hòa quyện tạo nên thứ “bản nhạc” an yên, khiến mọi căng thẳng tan biến.
Ban đầu, tôi nghĩ người Mỹ khép kín, nhưng rồi dần hiểu họ rất tôn trọng không gian cá nhân và sẽ mở lòng nếu bạn chủ động. Mỗi dịp lễ như Thanksgiving hay Giáng Sinh, chúng tôi hay tổ chức bữa tiệc nhỏ ngay sân trước. Tôi mang nem rán, phở cuốn, hàng xóm mang bánh bí ngô, bánh táo. Chúng tôi vừa ăn vừa chia sẻ câu chuyện về gia đình, về những chuyến đi xa. Cảm giác được đón nhận thật ấm áp, đặc biệt với một người xa xứ như tôi.
Công viên ở Mỹ rộng rãi, sạch sẽ và đầy cây xanh. Chiều muộn, tôi thường rủ vài người bạn Việt cùng tản bộ quanh hồ, ngắm đàn vịt bơi và trẻ nhỏ chạy chơi. Đó là lúc chúng tôi tạm quên guồng quay công việc, trò chuyện về quê hương, về những món ăn mẹ nấu. Có lần, chúng tôi hát nho nhỏ vài câu dân ca, khiến người đi ngang phải dừng lại lắng nghe và mỉm cười. Những khoảnh khắc giản dị ấy đã giúp tôi vơi đi nỗi nhớ nhà.
Không gì so sánh được với mùi vị bữa cơm Việt trong căn bếp nhỏ. Dù chỉ là bát canh chua, dĩa rau luộc, đĩa thịt kho, nhưng từng hạt cơm, từng mùi vị đưa tôi về với tuổi thơ. Bạn bè đồng hương hay ghé qua, cùng nhau chuẩn bị món ăn, kể chuyện công việc, chuyện gia đình. Mỗi bữa cơm là một lần chúng tôi được sống lại những ký ức quê hương và gắn kết bền chặt hơn.
Đôi khi, giữa những bộn bề, tôi dành riêng cho mình một buổi tối tĩnh lặng: tắt điện thoại, đọc một cuốn sách tiếng Việt, nghe vài bản nhạc Trịnh. Giây phút ấy, tôi như tìm thấy con người thật của mình – không bị cuốn vào guồng quay vật chất, chỉ còn lại suy tư và bình yên.
Chính những điều tưởng nhỏ nhặt đó đã nuôi dưỡng tâm hồn và giúp tôi hiểu rằng hạnh phúc không nằm ở vật chất hay danh vọng. Hạnh phúc hiện diện trong từng khoảnh khắc giản dị mà ta đôi khi bỏ lỡ.