Kể về những đêm trằn trọc, lòng nhớ quê đan xen giữa giấc mộng Mỹ — khi nostalgia không đủ để làm dịu trái tim người xa xứ.
Có những đêm bạn không ngủ được vì nhớ quê. Không phải chỉ nhớ cảnh, nhớ người – mà cả những âm thanh, mùi vị và cảm giác nhỏ nhặt bạn đã quên từ lâu. Đêm ấy, khi ánh đèn đường ngoài cửa sổ bật lên, bạn tự hỏi: “Liệu quê nhà có đang nắng?”
– Tiếng gió thổi qua tán cây ngoài hành lang, mùi hoa sữa, mùi đất ẩm khi trời mưa — những thứ tưởng đã xa nhưng bất chợt trở lại nơi bạn không ngờ.
– Có khi bạn bật một bản nhạc xưa, nghe tiếng đàn tranh hay sáo lao xao – nước mắt không hiện ra, nhưng tim giật mình vì nhớ.
– Bạn mơ mình đang về quê, đi chân đất qua sân đình, ngửi đất nóng mùa hè, nhìn con trâu gặm cỏ – rồi tỉnh giấc và nghe tiếng máy lạnh, tiếng xe cộ Houston – cảm giác hụt hẫng.
– Gọi về cho bố mẹ, nghe tiếng gà gáy từ loa điện thoại, nghe tiếng mẹ nói: “Con ăn chưa?”. Lát sau bạn cười; nhưng phút đó, bạn cảm nhận mình không vẫn hoàn toàn ở đây hay ở quê.
– Bạn nhận ra rằng không cần phải chọn giữa quê hương hay nơi mình đang sống — bạn có thể mang quê trong tim và cười giữa Houston.
– Thỉnh thoảng mua bánh quê, thắp hương nhỏ, giữ những thứ nhỏ khiến bạn thấy sống trọn tâm hồn.
Nỗi nhớ không chỉ là nostalgia — nó là phần của bạn, là vết rạn mềm giúp bạn trân trọng mọi nơi mình có thể gọi là “nhà”.