Hành trình của một người Việt định cư ở Alaska: từ cảm giác cô độc giữa bão tuyết đến khám phá giá trị của sự tĩnh lặng và kết nối với thiên nhiên.
Tôi là Linh, từ Sài Gòn, đã sống 5 năm ở Houston trước khi quyết định thử thách bản thân ở Alaska. Khi đặt chân xuống thị trấn nhỏ ven biển Alaska, tôi nhận ra rằng mình đang rời xa tất cả những gì quen thuộc: phố xá đông đúc, tiếng ồn của xe cộ, những hàng quán ấm áp. Thay vào đó là sự im lặng bao la, bão tuyết và những con đường phủ đầy tuyết trắng xóa.
Để thích nghi, điều đầu tiên tôi phải đối mặt là sự cô độc. Người dân ở đây chủ yếu là thợ săn, ngư dân và những gia đình sống lâu năm, quen thuộc với thiên nhiên khắc nghiệt. Giao tiếp không dễ dàng: tiếng lóng, cách diễn đạt khác biệt, cộng thêm tôi vừa phải học từ vựng chuyên ngành câu cá, săn bắn và lái xe trên băng.
Mùa đông ở Alaska kéo dài, ánh sáng ban ngày ít ỏi, và tôi thường cảm thấy lạc lõng. Những ngày đầu tiên, việc lái xe trên đường băng đóng băng là một thử thách: bánh xe trượt, tay lái run rẩy, nhịp tim tăng vọt. Tuy nhiên, từng ngày tôi dần quen với cảm giác này, học cách đọc dấu vết tuyết và dự đoán sự trơn trượt của đường.
Câu cá hồi trở thành bài học tiếp theo. Tôi theo những ngư dân địa phương ra hồ băng, học cách khoan lỗ, cắm cần và chờ đợi. Ban đầu là thất bại, nhưng từng cá hồi kéo lên là một chiến thắng, không chỉ về kỹ năng mà còn về sự kiên nhẫn và nhẫn nại.
Đêm đầu tiên tôi chứng kiến cực quang, ánh sáng xanh tím nhảy múa trên bầu trời, tôi cảm thấy vừa nhỏ bé vừa sống động. Trong khoảnh khắc đó, nỗi cô độc tan biến, nhường chỗ cho cảm giác kết nối với thiên nhiên và chính bản thân. Tôi nhận ra giá trị của sự tĩnh lặng: không cần ồn ào, không cần giao tiếp quá nhiều, chỉ cần lắng nghe và quan sát.
Dần dần, tôi quen dần với hàng xóm. Chỉ cần giúp họ làm việc trong xưởng cá hoặc chia sẻ thức ăn nấu theo công thức Việt, tôi nhận được những nụ cười và câu chuyện đời thường. Người dân địa phương, dù ban đầu dè dặt, nhưng rồi mở lòng khi thấy tôi thực sự muốn học hỏi và tôn trọng văn hoá họ.
Mùa đông dài khiến tôi nhớ gia đình hơn bao giờ hết. Tôi bắt đầu viết nhật ký, gọi video cho bố mẹ và anh chị mỗi tuần. Sự cô lập ở Alaska khiến tôi hiểu rằng sự kết nối với quê hương không chỉ là về địa lý, mà là về cảm xúc và kỷ niệm, về những bữa cơm gia đình và những câu chuyện cũ mà ta tưởng chừng quên.
Hành trình của tôi ở Alaska không chỉ là học cách sống giữa bão tuyết, mà còn là một cuộc phiêu lưu nội tâm. Từ lạc lõng, cô độc, đến sự thích nghi và tìm thấy chính mình, tôi học được rằng định cư nơi xa xứ không chỉ là thích nghi với môi trường, mà còn là khám phá những giá trị bên trong bản thân, và trân trọng những gì mình có ở quê hương.