Bức thư chan chứa cảm xúc của một người Việt xa xứ đón Tết giữa mùa đông lạnh giá, tự nấu ăn và tìm hơi ấm từ cộng đồng người Việt nơi đất khách.
Ba mẹ và cả nhà thân yêu,
Khi con bắt đầu gõ những dòng chữ này, ngoài cửa sổ là những bông tuyết dày đặc đang rơi, phủ trắng cả con đường dẫn vào khu chung cư nhỏ của con tại Minneapolis. Mùa đông ở đây dài và khắc nghiệt, nhưng cái lạnh bên ngoài dường như lại làm nỗi nhớ nhà trong con thêm sâu đậm. Con viết bức thư này để kể về cuộc sống của mình – một mùa Tết đầu tiên xa quê, nơi mà bữa cơm gia đình chỉ còn là ký ức ngọt ngào.
Khi mới sang Mỹ du học, con nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự cô đơn. Nhưng thật khó diễn tả cảm giác trống trải khi đêm giao thừa chỉ nghe thấy tiếng gió rít qua khe cửa, thay vì tiếng pháo hoa hay mùi bánh chưng từ bếp. Bạn bè đồng hương thì ở xa, còn hàng xóm nơi đây đa phần là người bản địa lớn tuổi. Mỗi lần mở tủ lạnh, con lại nhớ đến những bữa cơm ấm cúng ở nhà – canh chua cá lóc, thịt kho trứng, đĩa rau muống xào tỏi… Mùi vị ấy dường như vẫn còn đâu đây.
Để lấp đầy nỗi nhớ, con bắt đầu tìm mua nguyên liệu châu Á ở siêu thị Việt cách chỗ ở gần 40 phút lái xe. Lần đầu tiên con tự tay nấu nồi canh chua, nước dùng chưa tròn vị nhưng hương thơm lại khiến con rưng rưng. Những món ăn quê hương dần trở thành sợi dây vô hình nối con với gia đình. Mỗi khi bày mâm cơm nhỏ cho riêng mình, con lại tưởng tượng cảnh cả nhà quây quần bên mâm cơm Tết, và trong giây phút đó, cái lạnh bên ngoài dường như tan biến.
May mắn thay, con gặp được hội sinh viên Việt tại trường. Mọi người cùng nhau tổ chức một buổi tất niên giản dị, mỗi người mang một món ăn. Chúng con gói bánh chưng, hát những bài nhạc xuân, kể chuyện về quê hương. Tiếng cười, tiếng nói ấy đã sưởi ấm trái tim con, khiến con cảm thấy mình không còn quá xa lạ nơi đất khách.
Bức thư này không chỉ là lời kể, mà còn là cách con tự nhắc mình về sức mạnh của gia đình và văn hóa Việt. Xa nhà, con học cách trân trọng từng bữa cơm, từng câu chuyện cũ. Con hiểu rằng dù cách nhau nửa vòng trái đất, tình cảm gia đình vẫn luôn hiện diện trong từng món ăn, từng thói quen con gìn giữ. Và chính những điều giản dị đó đã giúp con vượt qua mùa đông tuyết phủ này.
Ba mẹ đừng lo cho con. Dù nhớ nhà da diết, con vẫn đang học hỏi, trưởng thành và tìm thấy hơi ấm từ chính cộng đồng Việt nơi đây. Con mong một ngày sớm thôi, khi trở về, con sẽ nấu cho cả nhà một bữa cơm Tết thật đủ đầy – như cách con đã học nơi xứ người.
Thương và nhớ mọi người nhiều,
Con của ba mẹ.