Nhật ký hài hước và chân thực về hành trình đi làm bằng tàu điện ngầm của một người Việt mới nhập cư tại Mỹ: từ sự bỡ ngỡ, những tình huống dở khóc dở cười cho đến những mẹo mua vé và tiết kiệm chi phí đáng giá.
Tôi đặt chân đến New York vào một buổi chiều cuối thu, cái lạnh se sắt hòa cùng tiếng ồn ào của xe cộ và những đoàn tàu rít qua như những con rồng thép. Ngày đầu tiên đi làm, chiếc bản đồ tàu điện ngầm trong tay như một mê cung bí ẩn. Chỉ vài tiếng trước, tôi còn là người Sài Gòn quen với xe máy len lỏi từng con hẻm. Giờ đây, giữa biển người xa lạ, tôi thấy mình như lạc vào một trò chơi mới: trò chơi của tốc độ, ngôn ngữ và nhịp sống dồn dập.
Chuyến tàu đầu tiên đã cho tôi một bài học: đừng bao giờ nghĩ rằng lịch trình là tuyệt đối. Tàu trễ, tàu đổi tuyến, loa thông báo mơ hồ… Tất cả khiến trái tim tôi đập loạn nhịp. Một lần, tôi nhầm hướng và bị đưa đến một khu Brooklyn vắng tanh lúc tối muộn. Đứng chờ chuyến tàu tiếp theo, tôi gặp một ông lão da màu mang theo cây saxophone. Tiếng nhạc blues trầm ấm vang lên giữa sân ga lạnh buốt, khiến nỗi lo của tôi dịu lại. Chính những khoảnh khắc như vậy giúp tôi cảm nhận được hơi thở rất riêng của thành phố này.
Đi tàu điện ngầm không chỉ là di chuyển, mà còn là cơ hội gặp đủ hạng người. Có cô gái trẻ say sưa vẽ ký họa hành khách, chàng nghệ sĩ đường phố biểu diễn beatbox làm cả toa tàu vỗ tay theo, hay bác công nhân gốc Puerto Rico luôn cười tươi chào tôi mỗi sáng. Dù đa phần người Mỹ giữ khoảng cách, những cái gật đầu, nụ cười thoáng qua cũng đủ sưởi ấm trái tim của kẻ tha hương.
Sau vài tuần, tôi rút ra nhiều bí quyết xương máu. Nếu bạn đi làm hàng ngày, vé tháng (Monthly Unlimited MetroCard) là lựa chọn tối ưu: chỉ cần quẹt thẻ, bạn đi bao nhiêu chuyến cũng được, tính ra rẻ hơn rất nhiều so với mua vé lẻ. Tôi cũng học cách theo dõi thông báo bảo trì trên ứng dụng chính thức để tránh các tuyến đang sửa chữa. Một mẹo nhỏ khác: luôn để một thẻ dự phòng hoặc nạp thêm tiền, vì đôi khi máy nạp thẻ ở ga có thể hỏng đúng lúc cao điểm.
Những ngày đầu lạc lối và toát mồ hôi vì sợ muộn giờ dạy tôi một điều: cuộc sống mới luôn đòi hỏi sự kiên nhẫn. Giờ đây, tôi đã thuộc lòng các tuyến chính, biết cách đọc biểu tượng màu, và thậm chí còn đủ tự tin chỉ đường cho du khách. Mỗi sáng, khi nghe tiếng tàu ầm ầm tiến vào ga, tôi không còn thấy xa lạ. Đó là âm thanh của một cuộc đời mới, của sự trưởng thành mà tôi tự hào.
Đi làm bằng tàu điện ngầm ở Mỹ, đặc biệt là tại các thành phố lớn như New York, Boston hay Chicago, có thể là thử thách không nhỏ với người Việt mới nhập cư. Nhưng chính những chuyến tàu ấy mang đến vô số câu chuyện đáng nhớ – từ những pha “hú hồn” đến những nụ cười thân thiện hiếm hoi. Hơn cả một phương tiện di chuyển, đó là nơi tôi học cách hòa mình vào nhịp sống đa sắc của nước Mỹ và tìm thấy bản lĩnh của chính mình.